Cười nghiêng ngả với bài thơ ‘lạ’ tả bà ngoại ngày nay

Đối lập với hình ảnh người bà vất vả sớm hôm, tóc trắng, miệng nhai trầu thường thấy trong những bài văn mẫu – bà trong bài thơ “lạ” ở cuộc sống hiện đại với: hát karaoke, phóng xe máy.

Cộng đồng facebook đang truyền nhau bài thơ viết về người bà thời hiện đại nhưng không kém phần hóm hỉnh, hài hước. Đối lập với hình ảnh người bà vất vả sớm hôm, tóc trắng, miệng nhai trầu thường thấy trong những bài văn mẫu, người bà trong bài thơ khá gần cuộc sống hiện đại với: hát karaoke, phóng xe máy,…

Ngay sau khi bài thơ được đưa lên facebook, nhiều bình luận tỏ ra khá thích thú trước cách miêu tả này. (Ảnh chụp lại từ màn hình)

Dưới đây là nguyên văn bài thơ “Cô bắt làm văn tả Bà”:

“Bà ngoại em vẫn chưa già

Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường

Mắt bà vẫn rất tinh tường

Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày

Nhưng Bà em vẫn rất hay

Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm

Công việc bà vẫn ôm đồm

Chăm lo con cháu sớm hôm không nề

Hôm nay cô giáo ra đề

Bắt em phải tả viết về Bà em

Em tả giống hệt bên trên

Cô bắt viết lại – mắng thêm em rằng:

Đã Bà là phải rụng răng

Tóc phải bạc trắng như trăng trên trời

Bà cũng không được ăn chơi

Vì mắt phải kém và môi nhai trầu

Đã Bà là phải ngồi khâu

Không được ngồi hát Ka – Râu – Ô – Kề

Nhất là không được ghi đề

Tuyệt đối không được phóng xe ào ào

Em nghe chẳng hiểu thế nào

Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này

Tả sai thì lại không hay

Tả đúng thì lại có ngày ăn roi

Kiểu này phải bảo mẹ thôi

Hay đổi Bà khác đúng lời của cô???”

Xuất xứ của bài thơ này là dựa trên câu chuyện có thật của một chị phụ huynh kể về bài văn của cô con gái học lớp 3 (tức chưa đến 10 tuổi) với đề bài “Kể về một người thân mà em yêu quý nhất”.Chị cho biết, những miêu tả của con gái mình không hề sai vì mẹ chị sinh con gái đầu lòng lúc mới 20 tuổi. Chị thì sinh con gái đầu lòng năm 25 tuổi. Nên dù là bà ngoại nhưng vẫn chưa đến lục tuần và đương nhiên ở tuổi này bà ngoại ấy hằng ngày vẫn đi làm ở công sở và vẫn còn khỏe mạnh, yêu đời…

Ở xã hội ngày nay thì chuyện một người phụ nữ ngoài 50 có cháu ngoại mà còn khỏe mạnh, yêu đời và đôi khi rất “sành điệu” là chuyện hết sức bình thường. Thực tế, các bà ngoại tuổi này có tóc ngắn nhuộm vàng, váy ngắn tới đầu gối hay giày cao gót, hát karaoke… là hình ảnh mà chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp bất cứ nơi đâu tại các thành phố lớn.

Song, cô giáo vẫn phê là bài văn tả bà ấy “thiếu thực tế” và đương nhiên là nhận điểm dưới trung bình, 4 điểm.

Thật ra căn bệnh áp đặt này trong ngành giáo dục không hề xa lạ, hầu như trong những năm gần đây, năm nào dư luận cũng ồn ào vì những bài văn lạ xuất phát từ cách dạy rập khuôn phải theo văn mẫu của thầy cô giáo.

Bài thơ “lạ” tả bà ngoại trên tuy rất hài hước nhưng nó đã lột tả được căn bệnh rập khuôn trong cách dạy và học văn trong thực tế hiện nay. Phương pháp giáo dục theo lối mòn này, đặc biệt là đối với môn văn, một môn học rất cần đến sự sáng tạo và cảm nhận phong phú đang phần nào hạn chế sự phát triển, triệt tiêu tư duy, sự sáng tạo của học sinh.

Trước thực tế trẻ thường phải dựa theo văn mẫu viết bài, facebook của một giảng viên báo chí lo lắng: “Sợ nay mai cháu nó làm văn mẫu tả ông như tả con chó: Nhà em có nuôi một ông nội, từ ngày có ông, bọn trộm không dám bén mảng. thỉnh thoảng, em dắt ông nội ra công viên chơi, những lúc thích thú, thỉnh thoảng ông nội lại nhảy cẫng lên…”

Theo Tạp chí trung niên